Lạnh không em dưới chân cầu Namba
E lịm đi giữa dòng người hối hả
Chẳng giúp gì mà lại còn cợt nhả
Để linh hồn nằm mãi lòng sông sâu
Họ thấy mà họ có giúp em đâu
Còn dửng dưng như chẳng hề quen biết
Đành là em và họ không quen biết
2 chữ “ Tình Người “ hỏi họ có biết không?
Nếu một ngày người nằm dưới lòng sông
Không ai khác là người thân của họ
Thì làm gì ở trong thời khắc đó?
Xuống cứu người hay rút máy livestream
Hay là họ chẳng có trái tim
Nên vô cảm với những gì trước mắt
Còn mẹ già thì lòng như quặn thắt
Giữa đêm hè nghe tin dữ về con
Em ra đi tuổi đời còn quá non
Bao ước mơ vẫn còn đang dang giở
Giờ phút này âm dương đành cách trở
Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh
Từ bây giờ mỗi ngày dưới mái tranh
Mẹ cha già ngóng chờ con trở lại
Dù biết là đứa con đã đi mãi
Chẳng bao giờ quay lại được nữa đâu
Có chăng là giữa khuya vắng canh thâu
Đứa con thơ trở về trong giấc mộng
Nó mỉm cười rồi thì thầm xúc động
“ Mẹ yêu à! Họ chẳng nỡ cứu con “.
Cr: Văn Thắng